13 septembre 2016

Tại sao câu nói của ông Huynh khiến công dân mạng được một trận cười như vậy?


Ông Đinh Thế Huynh và câu nói ngây ngô. Ảnh: FB Chau Doan/ internet

Câu nói không sai nhưng nó ngô nghê, hô khẩu hiệu rỗng tuếch và sẽ chẳng hề cải thiện vấn nạn tham nhũng của đất nước. Tham nhũng là hành động của kẻ lợi dụng chức vụ để ăn cắp tiền của dân. “Thằng ăn cắp” to đầu lặng lẽ ấy còn nguy hiểm gấp hàng nghìn, hàng tỉ lần một thằng ăn cắp ngoài đường. Nếu những thằng ăn cắp lớn nhỏ mà sợ cái văn hoá khinh bỉ và biết xấu hổ thì chúng đã không ăn cắp và chúng đã là những con người hoàn toàn khác. Hơn nữa, không có thằng ăn cắp nào mà lại đi vỗ ngực tự xưng “tao là thằng ăn cắp đây” để mọi người nhổ vào mặt, hay tát vào mặt thể hiện sự khinh bỉ như lời ông dạy.

Để diệt sâu, diệt mối thì cần phun thuốc, chứ không ai đứng ngoài tổ và kêu “sâu ơi tao khinh chúng mày lắm lắm!” rồi đứng chờ để chúng xấu hổ quá mà chui ra. Nếu làm thế, bọn sâu sẽ ngồi trong tổ cười và nghĩ bụng sao chúng mày ngu thế, còn lâu bố mới xấu hổ. Tiền bố cho gái không cần nghĩ, chim bố thoải mái tung hoành trong bể sướng. Bọn sâu con của bố tiêu mấy đời không hết, cần thì bố cho chúng phắn ra nước ngoài tránh thuốc lâu dài. Bố sướng trước cái đã, xấu hổ bố để sau. Đời là mấy tí. Cứ cho chúng mày hô. Hô càng nhiều thì chúng mày càng ngu, càng không có thời gian nghĩ ra thuốc diệt.

Câu nói khiến mọi người cười bởi nó là đương nhiên, trẻ con cũng biết. Chẳng lẽ không có sự hô hào của ông thì chúng tôi, những người dân không biết khinh bỉ kẻ tham nhũng? Mà chúng tôi không chỉ khinh bỉ mà còn căm thù những con mọt khổng lồ ấy cơ. Chúng như những con quỷ hút máu dân lành, vắt kiệt tài nguyên đất nước. Đến cái gường, con trâu, con bò của người nông dân chúng còn không tha cơ mà. Cho nên, người dân không cần ông Huynh dậy bảo điều này. Nhất định là không.

Vậy ông Huynh đang giao giảng cho ai? Chắc là cho các đảng viên. Nhưng vấn đề ở đây là chỉ có quan chức mới có thể tham nhũng mà ở Việt Nam thì chỉ có đảng viên mới có thể làm quan chức. Vậy, vô tình ông Huynh đã hô hào những đồng chí của mình khinh bỉ nhau. Điều này có vẻ như không khôn ngoan lắm trong nhiệm vụ bảo vệ uy tín và đoàn kết của đảng. Nhưng thôi, đấy là việc nội bộ các ông, tôi không rỗi hơi bàn nhiều.

Bàn một chút về câu chữ. Khi dùng đến chữ “phải” là người ta nghĩ đến luật lệ, là sự bắt buộc. Không ai lại đi nói “phải” với văn hoá cả. Văn hoá là một khái niệm mềm mại, là một sức sống tự nhiên, không ai cưỡng bức văn hoá bằng chữ “phải”. Ông Huynh nên chuẩn bị lời phát biểu kĩ lưỡng ra giấy giống như các đồng chí của ông thường làm. Tuy nhiên, điều này thông cảm được bởi có lẽ là do ông quen hô khẩu hiệu.

Nói dài nhưng thực ra thì ý cũng chỉ ngắn gọn thế này. Tôi đề nghị các ông tôn trọng người dân hơn khi phát biểu. Đừng nghĩ người dân là trẻ con mà hồn nhiên như anh tiên (tiên là phải chẳng xinh) mà đứng lên dậy bảo những điều ngô nghê, không nói ai cũng hiểu. Người dân chúng tôi cần lãnh đạo có phát ngôn và hành động có hiệu quả cụ thể. Chúng tôi mệt mỏi khi phải nghe khẩu hiệu kiểu loa phường lắm rồi. Đưa ra chính sách, giải pháp cụ thể mới khó chứ hô hào chung chung thì ai cũng làm được.

Mà lần sau, nếu ông Huynh thích hô khẩu hiệu thì hô trong nội bộ các đồng chí của ông thôi. Tôi cam đoan các đồng chí của ông sẽ ngoan ngoãn dạ vâng nuốt từng lời vàng ngọc của ông. Tất nhiên là bề mặt thôi, thực tế trong lòng thế nào thì thánh mới biết. À, tôi đoán những đồng chí tham nhũng nhiều nhất sẽ là những đồng chí dạ vâng ngoan ngoãn nhất. Nhưng mà thôi, cũng cảm ơn ông vì chúng tôi được một trận cười.